SÂU NƯỚC LÁU LỈNH
Thoắt cái, hai
cái bóng nhỏ biến mất trong làn nước, chúng tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng
chúng lại quẩy đuôi uốn lượn theo hình sóng lúc thì lao vút lên gần mặt nước
khi lại lượn xuống tận đáy ao. Những cái bong bóng li ti phun ra từ miệng chúng
từ từ trồi lên mặt nước tạo thành những ngôi sao bé xíu nổi dập dình, dập dình.
Rôi phi và nòng nọc thi nhau hớp những cái bóng nước do chính mình tạo ra ấy.
Cả hai tỏ vẻ khoái chá vô cùng.
Chơi mãi một
trò rồi chúng cũng chán, chợt chúng thấy một luồng ánh sáng nhạt phát ra từ gốc
một cây rong nước cách đó chừng mười bước chân.
Cả hai thận trọng tiến lại gần.
Thì ra đó là một con sâu nước đang tự mình phát sáng dưới gốc cây. Nhưng ánh
sáng yếu ớt phát ra từ bụng con sâu cho thấy đã có chuyện gì đó với nó rồi. Rô
phi tiến lại gần nhưng sâu nước vẫn nằm im bất động, không như những lần trước,
cứ hễ thấy rô phi là sâu nước chủ động bò thật nhanh đến để hỏi chuyện. Rô phi lay lay nhẹ sâu nước. Chú khó nhọc quay sang
nhìn rô phi vẻ mặt buồn thiu. Bất chợt chú khóc thật to. Rô phi cố dỗ dành mãi
chú mới chịu nín. Rồi vẫn cái trò nũng nịu như cũ, sâu nước kêu than thật thê
thảm trước khi nói ra điều cần nói:
- Thật khổ cho
cái thân xác bé nhỏ này, và vô cùng yếu ớt nữa. Người ta phải biết vì thế và ưu
ái bất cứ cái gì cho em, lẽ ra là thế. Nhưng trái lại có kẻ còn… hu hu hu…!
- Sao thế, như
thế nào, nói cho các anh nghe! - nòng nọc dỗ dành.
- Mụ ta đã
cướp mất nhà của em và đuổi em ra khỏi đó, thật là một mụ già ác nghiệt và bất
công…!
- Khoan đã,
anh đã từng biết em có một căn nhà chưa nhỉ! - Rô phi nghi hoặc.
- Anh còn
không biết cả việc em đã chán cảnh vô gia cư và quết định dùng hết nghị lực, sự
khéo léo của loài sâu nước để tạo ra cho mình một căn nhà nhỏ, nhưng đầy mơ
ước. Việc đó đã hoàn tất cách đây hai ngày rồi.
- Nghĩa là em
đã tự làm cho mình một căn nhà, và không còn lêu lổng nữa?
- Chính thế!
Và em cũng biết anh đang rất khâm phục em mặc dù điều đó chỉ để trong lòng. - Sâu
nước láu lỉnh.
- Nào, vậy ta
vừa nghe tiếng khóc ti tỉ của ai kia, phải chăng đó là sự kiêu hãnh?
Chỉ nghe đến
vậy, sâu nước lại khóc vống lên.
- Thật bất
công, đó chính là công sức của em, là của nả duy nhất của em và cả niềm kiêu
hãnh nữa.
- “Mụ” nào mà
lại chơi trò đổi chác bất tương xứng này.- Nòng nọc châm chọc.
- Còn ai vào
đây ngoài cái mụ nhện nước gớm guốc kia nữa. - Sâu nước đay nghiến - Nhưng chắc
chắn các anh sẽ cho mụ ta biết rằng em không phải là kẻ cô đơn trong cái ao Gót
Chân Nhỏ này, và đòi lại sự công bằng cho em chứ phải không?
- Nhện nước, -
nòng nọc cau mặt - cái giống ưa ngủ nướng và lười vận động lại hay chơi trò đặt
bẫy để hút máu những loài vật bé nhỏ đáng thương, mụ ta phải bị trừng trị!
- Phải, mụ ta
đã tấn công anh em chúng tớ lúc mẹ tớ sơ ý, và bắt đi một người, chúng tớ vẫn
còn rất oán hận nhưng không cách nào tìm ra mụ. Cái ao này trước đây gặp vấn
nạn nhện nước, đi chỗ nào cũng gặp chúng, chúng gây ra sự chết chóc khắp nơi.
Nhưng từ khi có bác cá quả về đây chúng đã hoảng sợ và bỏ trốn biệt chỉ còn duy
nhất mụ nhện này. Nghe nói mụ ta to lớn và vô cùng quáy đản. thoáng ẩn thoáng
hiện nên khó lòng bắt được. Mụ ta vẫn chứng nào tật ấy rình mò và nhắm vào lũ
trẻ. - Rô phi con rất căm phẫn.
- Nhưng tại
sao em lại thoát được nanh vuốt của mụ ta, - nòng nọc hỏi - nói đúng hơn là tại
sao mụ ta tha cho em?
- Hu hu…! Em
sẽ kể cho các anh nghe. Mấy ngày nay em mệt, em cũng mệt đấy! Cứ nằm trong nhà
suốt không ra ngoài. Buổi sáng hôm nay khi tỉnh dậy, em cảm thấy cây rong, nơi
em cuốn lá làm nhà rung lắc mạnh, em giật mình ngó đầu ra thì thấy mụ nhện đang
bện tơ vào những cái lá rong quanh nhà em, rõ ràng mụ ta biết đó là nơi em làm
tổ nhưng cứ như không thấy. Em rất sợ, không dám chạy ra ngoài sợ mụ ta tóm
được, đành thụt vào trong. Em quan sát thấy mụ ta cứ vậy bện tơ cho thành một
cái tổ lớn bao quanh nhà em. Lúc đó em nghĩ chắc chắn phen này em sẽ không
thoát khỏi nanh vuốt của mụ ta, sâu nước luôn là món ăn khoái khẩu của nhện mà.
Khi làm xong nhà em thấy mụ ta lôi từ ngoài vào một anh nòng nọc cũng giống như
anh nhưng hãy còn non vì vây sau chưa mọc thành chân. Lúc đó mụ ta lạnh lùng
túm em lôi ra khỏi nhà và dương hai con mắt gớm guốc ra nạt em. “Hôm nay, tao
tạm tha cho mày, vì mày đã làm cho tao cái lồng khá hoàn hảo để làm nơi nhốt
bữa tối của tao, bây giờ thì cút thằng và hãy cứ xem như mày đã là vật nuôi
trong chuồng của tao. Khi nào mày béo mập lên, và khi nào tao chưa có bữa sáng,
tao sẽ tìm đến mày”. Thế là em ba chân bốn cẳng chạy vội, mãi khi đến gốc rong
nước này mệt quá em mới nằm phục xuống nơi này. Bụng em cứ lúc mệt, đói là nó
phát sáng, báo hiệu em phải tìm cái gì đó cho vào.
- Em nói là
nhện nước đang nhốt một chú nòng nọc trong nhà em? - nòng nọc hỏi.
- Vâng! Đó là
một con nòng nọc con có vết loang trên đầu, - sâu nước trả lời.
- Và một bên
mắt có vết xước, - nòng nọc gợi ý.
- Đúng rồi, em
thấy cậu ta cứ nhắm tịt một mắt phải nên em nhìn kĩ thấy phía mắt ấy có vết
xước.
- Thì ra vậy,
hèn gì mấy ngày nay anh không thấy Đốm Đầu đâu cả”
- Đốm đầu là
cậu bé nòng nọc đó sao?
- Đúng, cậu ta
rất đáng yêu và ngày nào cũng quẩn quanh bên anh, nhưng mấy ngày nay không thấy
cậu ta đến. Anh đã đi tìm và được mọi người bảo, đã thấy cậu ta đang đuổi theo
một con bọ gậy về phía Đông của ao Gót Chân Nhỏ.
- Vậy có nghĩa
là một người bạn thân của anh đang bị một kẻ chuyên bắt cóc ghê rợn bắt làm con
tin, và tính mạng đang rất nguy kịch. Chắc anh không có ý định bỏ mặc bạn bè
chứ?
Nòng nọc vẫn
mãi đăm đắm vào một ý nghĩ nào đó mà không để ý đến lời nói của sâu nước.
- Anh không
phải là kẻ như vậy chứ? - sâu nước ghé sát vào mắt của nòng nọc gặng hỏi.
- Cậu muốn làm
cho kho thức ăn của nhệt nước đầy thêm hả. - rô phi mỉa mai - Đó là một con
nhện quỷ quyệt và to xác, cả ba chúng ta mới chỉ bằng một nửa cái thân hình vạm
vỡ của mụ ta. Chưa kể đến việc mụ ta có phép thuật đấy. Tôi và nhiều người
trong cái ao Gót Chân Nhỏ vẫn tự hỏi làm thế nào mà cặp nanh của mụ ta (cho dù
có lớn) thì cũng chỉ là của loài nhện mà lại có thể hạ gục bác ếch cốm to hơn gấp
nhiều lần. Và dù cho loài nhện nước có nọc độc thì thứ nọc độc đó cũng còn lâu
mới sánh được với loài góa phụ đen trên bờ, nó chỉ đủ mạnh để hạ gục những loài
nhỏ bé như bọn mình chứ với bác ếch cốm thì may ra chỉ đủ làm cho cái giò của
bác ấy hơ bị tê là cùng. Vậy mà sự thật lại khác, là vì sao? Mọi người vẫn
không hiểu. Đã có lần mụ ta chạm trán với bác cá quả, nhưng lúc đó người ta
không hề thấy ở mụ ta có một biểu hiện sợ sệt nào. Mụ ta chừng mắt, dương nanh
dọa nạt. Bác cá quả to lớn không hề nao núng thực hiện ngay một cú đớp nhưng
ngay sau đó bác ta nhăn mặt nhả mụ nhện ra và bơi vội về nhà. Từ đó về sau cứ
ai hỏi đến mụ nhện nước là bác gạt đi và đi chỗ khác.
- Vậy thì mụ
nhện này đáng sợ thật, - nòng nọc nhận xét.
- Chưa hết đâu
- rô phi nói - mụ ta đã bắt cóc và ăn
thịt rất nhiều loài vật nhỏ dưới ao này, và tỏ ra không coi những loài vật to
lớn hơn ra gì khiến cho mọi người trong ao Gót Chân Nhỏ vô cùng hoang mang.
- Vậy chúng ta
phải làm gì? - nòng nọc hỏi.
- Chúng ta
chẳng làm gì cả, vì đó là việc quá sức đối với chúng ta. Hơn nữa mọi đứa trẻ
trong ao này đều bị cấm đến gần khu vực mà mụ nhện hay xuất hiện.
- Thế còn đốm
đầu thì sao, chẳng nhẽ mọi người để yên cho mụ nhện xé xác cậu ta.
- Nhưng chúng
ta đều biết rằng kết quả của việc chúng ta đến giải cứu cho Đốm Đầu còn tệ hơn
việc cứ để cho số phận của cậu ấy tự quyết định. Chúng ta sẽ chỉ làm chật thêm
những cái lồng nhốt thức ăn của mụ nhện mà thôi.
- Nếu các anh
có ý định đến đó thì em… em hoan nghênh, nhưng từ chúng ta không có nghĩa là có
cả em ở trong đó đâu nhé… ui…ui đau quá...! - Sâu nước láu lỉnh thoái thác bằng
cách kêu đau.
- Đi theo tớ!
- nói xong nòng nọc đẩy vào lưng rô phi rồi quay đầu về phía lùm rong nước phía
xa. Sâu nước cũng vội vã bò theo sau bằng những cú gập mình thật nhanh chứ
không bò chậm chạp bằng từng chân như trước.
- Đi đâu thế?
- rô phi vừa hớt hải đuổi theo sau nòng nọc vừa hỏi.
- Cứ theo tớ!
- nòng nọc tiến nhanh về phía lùm rong. Khi rẽ những cây rong trước mặt, chúng
thấy một không gian thoáng đãng mở ra trước mắt với những cây rong bị cắt ngắn
hoặc bị đẩy dạt sang hai bên. Ở chính giữa, nơi có những tia nắng chan hòa
chiếu xuống là bác cá quả đang phơi nắng. Vẫn trong phong thái an nhàn, từ tốn.
Nhìn thấy lũ trẻ, bác cá quả quay người lại nở một nụ cười hiền từ. Bác ôn tồn
hỏi:
- Lũ nhóc đến
thăm ta?... không… không… điều đó không phải là sự thật. Ta muốn được yên, ta
không muốn bị làm phiền và hãy đem cái yêu cầu gì gì đó của các cháu đến cho
người khác. Không phải hôm nay! Ôi lũ trẻ, bao giờ cũng mang đến cho ta những
yêu cầu, ta đoán trước được mà. Không… không! Ta muốn được yên, dù chỉ một
ngày. Các người đang lấy đi tuổi già và sự an nhàn của ta. Ta mệt, ta mệt rồi.
- Ông ơi…!
Chúng cháu cần sự giúp đỡ! - nòng nọc rụt rè.
- Không nghe
ta nói gì sao, ta cần sự yên tĩnh… hãy đi đi, ta mệt rồi.
Bọn trẻ thất
vọng quay ra. Vừa đi nòng nọc vừa nói,
- Đó là niềm
hi vọng cuối cùng của Đốm Đầu và cũng là niềm vui của mụ nhện nước.
Nghe vậy bác
cá quả quay lại quát lớn.
- Hãy nói cho
ta nghe, mụ nhện nước lại gây ra chuyện gì rồi.
Lũ trẻ hớn hở
quay lại. Lúc đó sâu nước nhanh nhẩu chen lên hàng đầu no kể cho bác cá quả
nghe câu chuyện. Nghe xong câu chuyện của sâu nước, bác cá quả im lặng một lát
rồi nghiêm nghị nhìn ba đứa trẻ nói.
- Ta định sẽ
không dính dáng gì vào chuyện này nữa, vì nó chả đi đến đâu và phá tan đi những
giây phút an nhàn ngắn ngủi trong tuổi già của ta. Nhưng xem ra vẫn cần có một
kết thúc thật rõ ràng trong câu chuyện này. Và nếu như ta là một nhân vật chính
của câu chuyện thì ta phải gánh lấy trọng trách đó.
- Thưa ông -
nòng nọc lượn đến trước mặt ông cá quả hỏi – chúng cháu biết rằng ông chính là
vị anh hùng của ao Gót Chân Nhỏ này, và ông cũng biết rằng những đứa trẻ luôn
thích nghe chuyện về những anh hùng.
- Các cháu
muốn nghe ông kể chuyện ư!
- Chính vậy,
thưa ông! – Sâu nước nhanh nhẩu.
- Thế còn Đốm
Đầu thì sao! – Ông cá quả nhắc nhở.
- Những câu
chuyện xẽ hay hơn sau khi chiến thắng trở về phải không ông! – Rô phi con đề
nghị.